Bạn đọc bây giờ sướng quá vậy trời!

Hội sách TP.HCM là hội sách lớn nhất từ trước đến nay, lớn gấp 20% về quy mô so với các hội sách trước với 900 gian hàng tiêu chuẩn của 175 đơn vị tham dự cả Việt Nam và quốc tế. Các hoạt động tại hội sách TP.HCM 2018 cũng tăng cao: Gần 55 hoạt động trong vòng bảy ngày.

Vòng vòng nhìn ngắm mấy gian hàng sách rồi đi dự buổi giao lưu của một nhà văn có sách ra mắt trong đợt này mới thấy người đọc bây giờ được “chăm lo, chiều chuộng hết mức”. Nhớ lại thời bao cấp, vào nhà sách thấy quyển truyện dịch của một tác giả lớn người nước ngoài nhưng cô hàng sách dứt khoát “Sách mẫu không bán được, anh ơi!”. Nếu thời may mua được thì lại là quyển sách giấy vàng khè, chữ in nhạt nhòe, không rõ vì chữ chì lâu quá đã bị mòn cũng là sướng, đi khoe khắp bạn bè. Dân tập tành viết văn, làm báo ngày xưa mua được quyển kịch của Kornaytruc, Arthur Miller, truyện của Maksim Gorky… là sướng rơn cả tuần. Đôi lúc sách hiếm nên nhiều người bạn mượn không chịu trả, đành mang tiếng với bạn bè “Có tiền mua sách mà coi, có sách cho mượn mất công đi đòi…”.

Nhìn lại thấy thế hệ 8x, 9x ngày nay sướng thật. Sách cũ, sách mới tràn đường. Rồi hội sách hai năm một lần, đường sách xuất hiện. Đi đâu cũng thấy tiệm sách và sách lại in rất đẹp. Đã qua rồi thời kỳ trang sách xấu như con ma lem. Bây giờ giấy in sách trắng bong, thật nhẹ, cầm sướng cả tay. Chữ in rõ ràng, đôi lúc còn minh họa thật đẹp. Chưa hết, trên kệ sách người đọc còn có thể tìm cho mình đủ loại sách từ trên thông thiên văn đến dưới thông địa lý. Sách tăng giá, sách giảm giá như cho không. Các thể loại sách sống chung vui vẻ cùng nhau trên kệ.

Nhưng cái sướng cho giới trẻ đọc sách là gặp được nhà văn thần tượng của mình.

Trong những ngày hội sách, các nhà xuất bản, các công ty sách tổ chức cho tác giả giới thiệu sách và giao lưu cùng bạn đọc. Bạn đọc trẻ, già nhiều thế hệ và giới tính cũng như vùng miền có thể gặp và đặt câu hỏi với các nhà văn mà bạn yêu quý. Các bạn có thể xin chữ ký, chụp ảnh chung, đặt câu hỏi, bắt tay và có thể… hôn cả thần tượng. Sao sướng quá vậy trời!

Trước đây, những người viết trẻ chúng tôi làm sao có cơ hội tiếp xúc được với các nhà văn như thế này. Nhà văn là những ông thuộc thể loại gì đó sống trên cao, trên mây, là thánh, là thần mà chúng tôi chỉ mơ tưởng được nhìn. Có dịp nào đó gặp ông trong quán ăn mậu dịch, một quán cà phê chui, một quán phở bò chính hiệu thì tôi ngất ngây con tàu say suốt cả tuần và giai thoại khi gặp các “ổng” kể cả tháng không hết. Ổng nhai như thế nào, húp nước phở, uống cà phê, hút thuốc lá ra sao đều được tôi phịa một cách có bài bản, tụi bạn chỉ há hốc ra mà phục tôi - một kẻ đã bất chợt gặp nhà văn trong lúc trần trụi nhất.

Hồi nhỏ, có lần nghe nhà văn viết cho lứa tuổi thích ô mai mở quầy sách giới thiệu sách của ông tại thương xá Crystal Palace (tòa nhà ITC đã bị cháy) là tôi phải chầu chực sắp hàng từ sáng sớm với số tiền ít ỏi để dành mua sách, xin chữ ký và được ngắm ông từ xa… Đó là lần đầu tiên tôi gặp được ông nhà văn bằng xương bằng thịt mà tôi còn nhớ đến bây giờ.

Suy nghĩ lại, thấy mà “gato” quá đi thôi!

LÊ VĂN NGHĨA

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm