Nhà thơ Trần Đăng Khoa Và "nỗi oan" giai thoại

Họ ngắm nghía, vạch tóc xem khoáy đầu, xem tai, thậm chí có người còn vần chú bé 8 tuổi ra để xem… rốn...

Ngay từ khi mới "xuất đầu lộ diện" trên thi đàn, Trần Đăng Khoa đã được người đời vinh danh là "thần đồng thơ". Nhưng, cùng với độ lùi thời gian, hình như anh ngày càng muốn chứng minh việc làm thơ của mình không hề mang sắc màu thần bí. Anh bảo, thuở bé, người ta cứ nói anh viết như "nhập đồng", như "ma ám", kỳ thực, những bài thơ "được nhất" của anh lại chính là những bài viết theo… "đơn đặt hàng" của các tòa báo.

Những giai thoại về anh, anh đọc và bật cười. Có đúng, có sai, nhưng chưa khi nào anh viết bài phản ứng lại. Hỏi, anh nói đa phần đấy là chuyện nhảm nhí, là bịa tạc. Anh thấy anh hoàn toàn tỉnh táo như những người bình thường, thậm chí còn "tỉnh queo", chứ không hề ngơ ngác, lơ tơ mơ như cách người ta vẫn hình dung về… các thi sĩ.

Trần Đăng Khoa kể: Khi những bài thơ đầu tiên của anh được in và được dư luận “công kênh”, không ít người đã lặn lội hàng trăm cây số về xã Quốc Tuấn (huyện Nam Sách, Hải Dương- quê anh) để tìm hiểu xem tác giả của chúng "người ngợm" ra sao.

Họ ngắm nghía, vạch tóc xem khoáy đầu, xem tai, thậm chí có người còn vần chú bé 8 tuổi ra để xem… rốn. Rồi thì họ im lặng bỏ đi, giữ một thái độ kín bưng khiến gia chủ không khỏi có phần… kinh sợ! Trong làng, lác đác đã có tin đồn chú bé Khoa… có đuôi. Lại có đợt rộ lên tin khi Khoa "ị" thì… phân lại hình vuông (chứ không tròn như những đứa trẻ khác).

Như vậy, sự đồn thổi đã đeo đẳng Trần Đăng Khoa ngay từ khi anh còn thơ bé. Và, theo thời gian, hiện tượng ấy không những không "ngót" đi mà ngày càng "phình" to ra.

Cứ theo Trần Đăng Khoa thổ lộ thì vốn dĩ anh rất xuề xòa, ăn uống thế nào cũng xuôi. Chỉ riêng món nước chấm là anh rất ghét pha trộn. Nước mắm bao giờ cũng phải nguyên chất. Thế thôi mà cũng thành giai thoại. Rằng thì khi đi nước ngoài, Trần Đăng Khoa luôn thủ sẵn trong va ly một chai nước mắm mang theo từ nhà.

Đến ngày về, vì lâu không được dùng nước mắm, "lão" rất nhớ. "Lão" gạt vợ ra, xồng xộc chạy vào tủ, lôi ra chai nước mắm, tu một hơi hết… nửa chai (cứ như người nghiện rượu vậy!), rồi mới quay lại… đón vợ. Mà người đưa chuyện ấy lên báo nào phải ai đâu xa, là nhà văn Nguyễn Văn Thọ, bạn thân, thậm chí rất thân với anh.

Một người bạn thân nữa - nhà văn Sương Nguyệt Minh trong một giai thoại lại kể chuyện Trần Đăng Khoa cùng người yêu (sau này là vợ anh) dung dăng dung dẻ vào siêu thị. Tại đây, Trần Đăng Khoa đã tít mắt cười sung sướng vì mua được bộ complê với giá rẻ như cho: chỉ có 68 nghìn đồng (sau mới biết là hàng Tàu, sở dĩ người ta phải bán đại hạ giá vì… lỗi mốt).

Trần Đăng Khoa khẳng định ngay đây là chuyện… bịa. Anh tâm sự: "Mình có đặc điểm bao giờ cũng dùng đồ đắt tiền và không bao giờ mua đồ cũ. Một bộ complê mà giá chỉ hơn năm chục ngàn thì chắc chắn là đồ cũ. Như thế kinh khủng lắm. Biết đâu của người chết thì sao? Quần áo mới, người khác mặc một lần rồi mình còn rùng mình nữa là…".

Cũng theo Trần Đăng Khoa thì trong việc mua sắm, quan điểm của anh là cứ chọn đồ đắt. Đó là cách "tiết kiệm" nhất: Tiết kiệm tiền, tiết kiệm công sức, tiết kiệm thời gian (ý nói tiền nào của nấy. Đồ tốt thì đỡ hỏng hóc, phải mua sắm lại).

Và Trần Đăng Khoa cho ví dụ: Hiện tại, anh đang dùng chiếc tivi màn hình phẳng loại tốt nhất. Chiếc máy tính xách tay của anh cũng vào loại hiện đại, nó có thể xem được truyền hình kỹ thuật số màn phẳng (tới 40 kênh) mà không cần phải có USB cắm vào. Anh mua nó cách đây 4 năm với giá 3.200 USD. Nói vậy để thấy, chuyện Trần Đăng Khoa mừng rơn khi mua được bộ complê chỉ với giá 68 ngàn đồng là một chuyện… phi lý.

Cũng trong bài viết trên, tác giả còn nhắc tới một tình tiết: Vì bỏ quên ví, Trần Đăng Khoa phải quay xe về nhà lấy tiền. Và khi anh mở khóa cửa thì cũng vừa lúc một tốp các cụ nghỉ hưu ở một câu lạc bộ thơ ngoại thành tìm gặp. Hai bên rôm rả đọc thơ, bình luận, rồi gật gù, vỗ tay, tán thưởng… cho mãi đến khi đèn đường bật sáng, Trần Đăng Khoa mới giật mình nhớ ra anh đang bỏ quên người yêu ngoài… siêu thị.

Trần Đăng Khoa cho hay: Đi đâu, gặp người lạ, anh chỉ "tán nhăng nhít, tếu táo", chứ rất ít nói chuyện thơ. Thậm chí nói chuyện thơ với đối tượng không thích hợp anh còn cảm thấy ngượng. Trước sau anh quan niệm: Thời bây giờ không phải là "thời đại của thi ca". Hơn nữa, anh vốn rất dị ứng với các loại thơ "câu lạc bộ". Bởi vậy, không thể có chuyện anh vì mải nghe thơ các cụ mà bỏ quên người yêu được.

Trước đây, trên một tờ báo có in mẩu giai thoại kể chuyện nhà thơ Trần Đăng Khoa… đi buôn. Từ Liên Xô về, anh cùng anh bạn chung vốn "đánh quả" mặt hàng… khăn quàng đỏ. Những thùng hàng này được anh cất kỹ dưới gầm giường, thỉnh thoảng lại trở dậy mở ra… ngắm nghía. Thế rồi, hàng bị phát hiện là có màu gạch cua (chứ không đỏ như loại khăn quàng ở Việt Nam), thành thử… không bán được.

Bình luận về mẩu giai thoại này, Trần Đăng Khoa nói: "Chuyện viết để vui thôi, không có gì ác ý, nhưng vô lý. Đã buôn phải buôn thứ quý hiếm, không ai mua thứ không bán được. Ở Việt Nam, không ai bán khăn quàng đỏ. Thứ này nó vào Việt Nam theo ngạch khác. Các em học sinh được kết nạp đội, được nhà trường phát khăn quàng, không phải mua. Vậy chúng tôi buôn khăn quàng thì bán cho ai?".

Lại có giai thoại về việc Trần Đăng Khoa gặp dích dắc khi làm thủ tục đám cưới. Một tác giả đã viết mười mươi trên báo, rằng khi ông hỏi Trần Đăng Khoa phương án đón dâu, ông được nhà thơ trả lời: "Xe cô dâu thì thằng Ninh bạn em nó lo. Còn tất cả nhà gái tự túc". Ông trợn mắt: "Kể cả người đến xin dâu, họ nhà gái cũng tự túc?". Trần Đăng Khoa ngạc nhiên: "Xin dâu thì hôm nọ đi đăng ký, mình đã xin rồi còn gì nữa". Nghe thần đồng thơ trả lời vậy, tác giả bài báo buông câu bình luận: "Thì ra cu cậu cũng chưa hiểu thế nào là xin dâu. Tôi vừa thấy tức, vừa buồn cười".

Khi tôi vừa nhắc lại chuyện này với Trần Đăng Khoa, anh phẩy tay nói ngay: "Bịa. Hoàn toàn bịa hết. Mình sinh ra và lớn lên ở nông thôn, lại như thằng ma xó ấy, làm gì không biết chuyện xin dâu phải như thế nào. Đó là việc quá tối thiểu. Chẳng qua là lần đó, đám cưới đã cận ngày mà đống giấy mời vẫn chưa chuyển đi được là bao. Các cụ ở xa, mình chỉ có một thân một mình, nên mới nhờ bác ấy chuyển giúp một số thiếp mời. Ai ngờ bác ấy lại "vẽ" thêm ra chuyện như thế…".

Theo CAND

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm