Làm người thứ ba

Tôi gặp anh lần đầu ở Cung Văn hóa Lao động thành phố. Anh là bạn một người quen của tôi. Chỉ là những câu chào hỏi xã giao thông thường nhưng sau đó anh gọi điện thoại cho tôi. Anh bảo anh đã hỏi người bạn để xin số điện thoại của tôi và mong tôi bỏ qua cho sự đường đột này.

Làm người thứ ba ảnh 1
Anh hẹn tôi đi uống cà phê, chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ. Anh khen tôi nói chuyện rất thú vị. Từ đó, chúng tôi gặp nhau thường xuyên. Thoạt đầu chỉ là những câu chuyện bâng quơ về công việc, bạn bè, cuộc sống… Thế nhưng, càng ngày tôi càng nhận ra nơi anh một sức hút kỳ lạ. Anh là trưởng phòng của một tổng công ty lớn tại thành phố. Anh không thuộc tuýp người đẹp trai nhưng lại rất đàn ông. Đặc biệt, sự hiểu biết của anh thật đáng để tôi nể phục. Cứ thế tôi đã yêu anh từ lúc nào không hay. Và tôi biết, tình cảm anh dành cho tôi cũng không dừng lại ở chỗ là em gái hay bạn bè. Mối quan hệ của chúng tôi sẽ rất tốt đẹp nếu như ở giữa chúng tôi không phải là vợ con anh. “Anh không muốn lừa dối em. Vợ chồng anh đã ly thân từ lâu nhưng vì hai đứa nhỏ, anh không nghĩ đến chuyện ly dị” - có lần anh nói với tôi. Vợ anh là giáo viên. Điều trục trặc trong quan hệ vợ chồng của anh bắt nguồn từ chỗ vợ anh hơn anh đến 9 tuổi. Những ngày đầu đầu mới chân ướt chân ráo đến Sài Gòn, gia đình bên vợ đã nâng đỡ anh rất nhiều. Anh có được ngày hôm nay, chính là nhờ họ. “Anh mang ơn gia đình cô ấy. Ngoài ra còn vì một lẽ khác. 15 năm trước khi anh 22 tuổi thì cô ấy 31. Sự chênh lệch tuy nhiều nhưng hồi đó hai người còn trẻ nên không có gì trở ngại...”. Nghe anh nói vậy, tôi càng thương anh nhiều hơn. Bây giờ anh mới 40, trong khi vợ anh đã gần 50. Lại thêm, sau khi sinh đứa con thứ hai, chị phải cắt bỏ buồng trứng vì bị u nang. Từ đó, quan hệ vợ chồng hầu như chấm dứt. Tất cả những điều đó làm cho tôi nung nấu một ý định. Tôi nhất định phải có người đàn ông này. Một lần tôi làm như tình cờ có việc đến nhà tìm anh. Tôi đã gặp người phụ nữ của anh. Chị đúng như lời anh mô tả. Đó là một người phụ nữ với hình hài khô đét, vẻ mặt lạnh lùng và không hề có một chút ý thức nào về việc mình đang sở hữu một người đàn ông mà rất nhiều phụ nữ ao ước. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là chị gọi chồng bằng tên hoặc nói trống không ngay cả khi có mặt khách lạ. Sau lần đó, tôi âm thầm thực hiện kế hoạch của mình. Đầu tiên, tôi giả làm một người quen, gọi điện thoại cho chị bảo rằng chồng chị đang có bồ nhí. Tôi còn cho cả địa chỉ, nơi làm việc của… chính mình để chị đánh ghen. Mấy hôm sau gặp tôi, anh bảo: “Có ai đó đã gọi điện cho vợ anh và nói hết chuyện của tụi mình”. Tôi vờ sợ hãi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Em sợ chị ấy sẽ đến công ty quậy…”. Anh trầm ngâm: “Chắc là không có chuyện đó. Em đừng quá lo”. Đúng như lời anh nói. Không thấy vợ anh động tĩnh gì. Tôi bực quá tiếp tục gọi điện thoại thông báo cho vợ anh địa chỉ những nơi mà chúng tôi hay lui tới. Kết quả vẫn vậy. Anh kể với tôi: “Vợ anh không quan tâm chuyện anh đi với ai. Điều cô ấy muốn là duy trì tình trạng hiện nay vì anh là trụ cột trong gia đình. Hơn nữa, nếu không có anh, hai đứa nhỏ sẽ vất vả”. Bỗng dưng tôi thấy mình nổi máu ghen. Tại sao anh lại phải cột chặt cuộc đời mình trong một cuộc sống tù ngục như vậy? Tại sao bao nhiêu năm nay anh phải chịu cảnh có vợ mà cũng như không trong khi anh đang hừng hực sức trẻ? Những lúc chúng tôi gần nhau, bao giờ anh cũng cuồng nhiệt và dường như không bao giờ biết mệt mỏi. Anh cũng bảo, chưa có người phụ nữ nào làm cho anh hạnh phúc và cảm thấy mình là đàn ông trọn vẹn như tôi. Tôi cho rằng, chính tôi mới là người anh đang cần đến. Vậy thì tại sao lại bắt anh phải dồn nén, tiết chế như một nhà tu hành như vậy? Tôi quyết định tiến thêm bước nữa. Tôi bảo anh: “Hình như em có thai rồi”. Tôi thấy mắt anh vụt sáng lên nhưng ngay sau đó lại tối sầm: “Em nói thật không? Đã kiểm tra kỹ chưa?”. Tôi nói bừa: “Em đến Bệnh viện Từ Dũ khám rồi”. “Sao em không nói sớm với anh? Anh nghĩ… chúng ta không nên giữ đứa con này em à”- anh ngập ngừng. Tôi giận dỗi: “Em biết mà… Anh đâu có yêu em thật lòng? Nếu vậy thì thôi, chúng mình chia tay”. Đó là điều anh sợ nhất. Tôi đã đánh trúng vào điểm yếu của anh. Vừa nghe tôi nói vậy, anh đã hoảng hốt: “Ý anh không phải vậy. Em để từ từ anh suy nghĩ, đừng làm chuyện gì dại dột…”. Tôi cho anh 1 tuần lễ để giải quyết dứt khoát mọi chuyện. Chuyện cái thai, tưởng chỉ nói để dọa anh, không ngờ tôi có thai thật. Khi phát hiện điều đó, tôi nửa mừng, nửa lo. Cuối cùng, tôi quyết định lật bài ngửa. Tôi gọi điện và hẹn gặp vợ anh. Cứ tưởng là chị sẽ giận dữ, sẽ chửi mắng, thậm chí có thể đánh tôi… Thế nhưng mọi chuyện hoàn toàn ngược lại. Chị ôn tồn bảo tôi: “Tôi biết mình không làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Chính vì vậy, khi anh ấy đi ra ngoài với cô hay bất kỳ người phụ nữ nào, tôi cũng không hề ghen tuông. Trái lại, tôi còn cảm ơn họ vì đã giúp tôi giải quyết sinh lý cho chồng - điều mà tôi không thể làm được. Chỉ có điều, xin cô đừng bắt anh ấy phải ly dị. Tôi và mấy đứa nhỏ cần anh ấy”. Tôi tiu nghỉu như mèo bị cắt tai. Khi đến đây, tôi chuẩn bị tư thế phải giành giật, chiến đấu. Thế nhưng đối phương đã tự động nhường trận địa thì tôi thấy chẳng còn thú vị gì. Tôi ra về, lòng đầy hoang mang. Anh bảo tôi hãy cứ giữ nguyên hiện trạng: “Làm người thứ ba thì đã sao? Vợ anh bảo rằng cô ấy không ghen tuông, không làm gì ảnh hướng đến em…”. Nhưng tôi thì lại không muốn mình chẳng có một danh phận gì trong cuộc đời này. Tôi cũng không muốn chia sẻ người đàn ông của mình với một người phụ nữ khác. Thế nhưng tôi cũng không thể rời xa anh trong lúc này. Không lẽ, tôi cứ phải đi cạnh cuộc hôn nhân của anh như một chiếc bóng suốt cuộc đời này sao?
Theo Hải Minh (NLĐ)

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm